“Bán 5 nghìn một ổ, người ta bảo ngoại bán rẻ quá, qua Tết cái gì cũng tăng, bà ngoại bán. Nhưng thôi kệ, bà ngoại ăn thì mình ăn bao nhiêu cũng được, bà con ăn bao nhiêu cũng có”. không bán đâu”, bà Sáu cười nhẹ nói.
Cụ bà 86 tuổi xách ổ bánh mì 5.000 đồng: “Ít tiền thì bán, không có tiền thì bà cho luôn cho ăn”.
Chở bánh mì “độc nhất vô nhị”, rẻ nhất Bình Dương
4h30, tiếng bàn tán xôn xao của người dân vang cả một góc đường Nguyễn Chí Thanh (đoạn đầu dốc suối Cạn, P.Tân An, TP.Thủ Dầu Một, Bình Dương).
– Bà Sáu gắp thêm một ổ bánh của con đưa cho Sáu.
– Để em tự làm, ăn bánh của bà con ghiền.
– Ở đây bán 2 ổ bánh mì 10 ngàn, bà 86 tuổi nhìn vẫn thấy ngon (khỏe)! Bà Sáu bán bánh mì 5 ngàn dặm mà bé thế, chứ bán 5 ngàn rưỡi thì to hơn chút!
Hơn 40 năm gắn bó với gánh bánh mì, bà Sáu được nhiều người yêu mến
Sáng sớm, gánh bánh của bà Sáu đã rộn rã tiếng cười…
Tiếng cười nói của những người dân lao động thỉnh thoảng lại vang lên, tất cả vây quanh gánh bánh của bà Nguyễn Thị Ngang (86 tuổi, còn gọi là bà Sáu). Người mua 1 ổ, người lấy 2 ổ, người ăn tại chỗ, người mang về…, ai cũng nói cười vui vẻ.
Mấy chục năm qua, hình ảnh người phụ nữ còng lưng, đều đặn 4h sáng hàng ngày gánh bánh mì đi bán đã trở nên quen thuộc với những người dân lao động nghèo ở Bình Dương. Bánh mì của cô dù chỉ bán với giá 5 nghìn nhưng vẫn đầy đủ giò heo, xíu mại, rau và dưa khiến nhiều người bất ngờ.
“Bán 5 nghìn một ổ, người ta bảo ngoại bán rẻ quá, qua Tết cái gì cũng tăng, bà nội bán đi. Nhưng thôi kệ, bà nội ăn thì con ăn bao nhiêu cũng được, cho bà con ăn đó. không bán đâu”, bà Sáu cười.
Nụ cười hiền của cụ bà 86 tuổi bán bánh mì rẻ nhất Bình Dương
Theo bà Sáu, trước dịch Covid-19, bà bán mỗi ổ 3 nghìn để anh chị em công nhân có cái ăn. Sau hơn 1 năm ngừng bán, do vật giá leo thang, ngoại mới dám tăng giá ổ bánh mì lên 4 nghìn rồi 5 nghìn như hiện tại. Hơn 40 năm gắn bó với bánh mì để mưu sinh, điều mà bà Sáu vui nhất là được san sẻ gánh nặng bữa sáng cho những người lao động nghèo.
Nhiều lần, nhiều mạnh thường quân thấy bà Sáu vất vả, ngỏ ý mua hết số bánh mì còn lại để bà về quê sớm nhưng bà không đồng ý. Bởi nếu bán hết, học sinh nghèo, công nhân, người lao động sẽ mất đi một bữa sáng với giá phải chăng.
Dù chỉ 5 nghìn/ổ nhưng bánh mì của cô Sáu vẫn đầy ắp thịt, chả…
“Họ nói ông nội bán 5 nghìn không có lời. Bà nội nói phải, chỉ cần bà nói gì là bà không đi. Tội mọi người quá, chúng nó cứ bắt bà bán mà bà bán thế nào cũng được. Bây giờ bà ngoại bán được nhiều, lời dăm chục ngàn, chứ trước vài chục, một mình bà ăn không hết…” , bà Sáu vui vẻ kể.
“Ai không có tiền từ nước ngoài, có khi phải chạy theo để trả tiền lẻ…”
Để chuẩn bị gói bánh, bà Sáu phải dậy từ 2 giờ sáng. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ giò chả, lạp xưởng, rau sống, nước tương…, lúc 4 giờ, bà tôi đi bộ 2km từ nhà đến dốc suối Cạn. Nhiều khi trời mưa to, bà Sáu phải về quê vì chủ lò không bỏ bánh được.
Bà Sáu xúc động khi nhắc đến những vị khách quen. Họ là những người lao động nghèo, chiếc bánh mì 5.000 đồng của bà giúp bà con có cái ăn, ai khó khăn là bà không lấy tiền.
Với gần 100 ổ bánh mì, hôm nào đắt khách, ngoại bán đến khoảng 6h30 sáng. Sau khi bán hết, tôi đi chợ để chuẩn bị bánh cho ngày hôm sau. Nhiều khi mỏi chân, bà Sáu cũng tính nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến những người lao động nghèo cần một bữa sáng giá rẻ, bà Sáu lại cố gắng nhưng khi không đi được nữa, bà lại thôi bán bánh mì.
“Bà mệt nhưng nghỉ một lát cũng không sao. Mệt nhưng vui, các cháu cứ nói mẹ già rồi, mẹ nghỉ ngơi đi. Nhưng mẹ chỉ nói, mẹ đỡ hơn ở nhà, ở nhà còn mệt hơn.
Cô ấy hỏi tôi ngồi nhà nhìn ra ngoài có chán không? Ra ngoài nói chuyện với bà con, khi hỏi han vẫn cười nói rôm rả. Ở nhà biết nói với ai. Con cháu nó đến chiều mới về, chiều hôm sau nó ăn rồi nó ngủ chứ có nói chuyện với tôi đâu”, bà Sáu nói .
Vất vả nhưng bà Sáu luôn tươi cười, đây là niềm vui của bà trong buổi chiều tà
Theo bà ngoại của Sáu, ba đứa con của bà nhiều lần van xin bà được nghỉ nhưng bà không chịu. Bà rất vui vì con cháu ai cũng hiếu thảo, quan tâm, chăm sóc bà đến chiều muộn. Số tiền kiếm được từ gánh bánh mì, một mình cô không thể ăn hết. Vì vậy, bất cứ khi nào cô ấy thấy ai đó gặp khó khăn và không có tiền ăn sáng, cô ấy sẽ cho họ miễn phí.
” Nhiều người không có tiền nên bà ngoại cho. Như bác tôi trước đây, bà ngoại không lấy đồng nào, tôi thấy tội, bác đó có tiền thì làm gì được.
Cũng có nhiều người đưa tiền thừa cho bà nội, cháu bỏ chạy, bà nội đi theo nhưng không trả được. Bảo thì họ nói 2 ổ bánh mì 7.000, thành phố có 14.000 nhưng đưa 50.000 rồi đi. Bà phải chạy theo để thối chứ đông người quá, ăn rồi bà cho thêm”, bà Sáu nói .
Nhiều người đưa tiền lẻ cho bà Sáu, nhất định bà Sáu sẽ “ăn theo” để trả lại
Dù không muốn lấy tiền của khách nhưng nhiều người mua bánh cứ bảo bà ngoại mang đi, nếu ai khó khăn bà sẽ giúp đỡ. Thế là bà Sáu phải nhận thêm tiền, gặp ai khó khăn thì chia lại. Bên cạnh đó, có nhiều gia đình công nhân, có 4-5 miệng ăn, nếu mua bánh mì 10 nghìn thì mỗi sáng cũng phải mất ít nhất 40 nghìn. Ở đây bà bán 20 ngàn/4 ổ, nhiều bữa bà bán bánh 2 ngàn, chan ít nước rồi để ít thịt ba chỉ cho người ăn.
“Năm nay em thất nghiệp, chưa ăn Tết mà sếp (công nhân) đều nghỉ hết. Tết này không có tiền ăn em có tiếc không? Năm nào em cũng làm vất vả đến bao giờ”. Tết anh còn tiền, năm nay anh về sớm quá, làm gì có tiền?
Các cụ nói nghe tội lắm. Ngày mai cô ấy chết và sẽ có người bán nó cho bạn. Ai không có tiền 2.000 ngoại cũng bán, bỏ dưa, thêm nước tương và thêm ít thịt ba rọi cho thơm”, bà Sáu chia sẻ.
Gánh bánh đầy ắp tình thương của bà Sáu giữa lòng thành phố. Thủ Dầu Một
Có lẽ suốt mấy chục năm gắn bó với gánh bánh mì, điều mà bà Sáu cảm thấy vui nhất là được chứng kiến những người lao động nghèo có bữa sáng thịnh soạn. Bánh mì bà ngoại sáu, năm nghìn một ổ nhưng đầy ắp thịt viên, rau… Và đặc biệt, ổ bánh mì còn chứa đựng tấm lòng bao dung, nhân hậu của một người mẹ luôn nghĩ đến người khác, nhất là những người lao động nghèo.
Những ngày cuối năm, ngoài trời se lạnh nhưng bánh mì bà Sáu vẫn ấm áp, chan chứa yêu thương, sáng bừng giữa một góc đường Nguyễn Chí Thanh, phường Tân An, TP. Thủ Dầu Một, Bình Dương từ sáng sớm…